Editor: May
Lương Thần đứng ở trước bàn ăn, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, nhìn trong chốc lát, nuốt nuốt nước miếng, vừa định mở miệng, Cảnh Hảo Hảo liền xoay đầu qua, trong tay cô cầm lấy mì sợi, nghĩ đến Lương Thần cũng chưa ăn gì ở tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, liền mở miệng, hỏi: “Anh muốn ăn một chút không?”
Lời nói đã đến bên miệng của Lương Thần, nháy mắt liền bị anh hung hăng nuốt xuống, vui sướng cùng kinh hỉ tựa như triều dâng, chậm rãi thổi quét toàn thân anh, làm cho sau khi anh sửng sốt một lúc lâu, mới chợt gật gật đầu, nói: “Có.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, xoay người, nhanh nhẹn đánh hai cái trứng gà vào trong nồi.
Lương Thần liền đứng ở tại chỗ, không có rời đi, tầm mắt anh gắt gao dừng lại ở trên người Cảnh Hảo Hảo, nhìn bóng dáng nấu mỳ của cô, luôn cảm thấy chính mình như là được mang vào trong một thế giới thần kỳ.
Phòng cô thuê, rất nhỏ hẹp cũ kỹ, không gian cũng không lớn, gia cụ bên trong cũng rất ít, nhưng lại sắp xếp đặc biệt chỉnh tề sạch sẽ, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bồn hoa nhỏ xanh um tươi tốt, trên ban công phòng khách, còn lộ ra hai kiện quần áo và vài món nội y, tản mát ra một loại hơi thở làm cho người ta thoải mái.
Lúc này, anh mới hốt hoảng hiểu được, vì sao lúc cô còn ở trong biệt thự của anh, mỗi ngày anh đều sẽ về nhà đúng giờ, mà lúc cô không ở đó, anh liền mệt mỏi, tùy tiện ở nơi nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864599/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.