Editor: May
Lương Thần vừa lái xe, vừa nghĩ nghĩ, hỏi: “Lẩu đi?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu: “Ăn lẩu dễ nóng.”
“Món ăn Nam Kinh?”
“Ngày hôm qua vừa ăn xong.”
“Món ăn Quảng Đông?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, lần này ngay cả nói cũng không nói.
“Món ăn Bắc Kinh?”
“Món ăn Hàng Châu?”
“Tôm hùm thành nam?”
Lương Thần liên tục hỏi vài cái, Cảnh Hảo Hảo vốn nói tùy tiện, nhưng món nào cũng bới móc ra điểm xấu, cuối cùng còn liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, nói: “Lương Thần, anh cũng thật lợi hại, chọn món ăn nửa ngày, vẫn không có chọn được một tiệm em thích ăn.”
Lương Thần bị trào phúng, trên mặt vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt như trước, lưu loát đánh chuyển tay lái, sau đó mở miệng hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện.”
“......” Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục chọn mấy nhà hàng hỏi.
Lần này Cảnh Hảo Hảo trực tiếp một chút phản ứng cũng không cho Lương Thần, mà là trực tiếp lấy di động của mình ra, nhấn mở lời bình của mọi người, tìm ở bên trong một lúc, sau đó chỉ một chỗ nói: “Chúng ta đi tiệm này ăn đi, bình luận rất nhiều, hơn nữa đại đa số đều khen ngợi.”
“Được.” Lương Thần ngoan ngoãn phục tùng, không hề nghi ngờ.
Cảnh Hảo Hảo rời khỏi lời bình của mọi người, “Hừ một tiếng với Lương Thần, không có chút ngượng ngùng mở miệng nói với Lương Thần: “Lương Thần, anh còn không có lợi hại bằng lời bình của mọi người đâu, tìm một nơi ăn cơm cũng không tìm được!”
Lương Thần lái xe, khóe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864686/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.