Editor: May
Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mắt của cô tỉ mỉ lướt qua toàn thân Lương Thần, không có gì ngoài chân trái của anh, những chỗ khác thoạt nhìn đều đầy đủ không tổn hao gì.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mi tâm, mới mở miệng, hỏi: “Anh thật sự không có việc gì sao?”
Lương Thần cười cười với Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí nghe thực nhẹ nhàng nói: “Hảo Hảo, em còn ở đây nữa, chân trái của anh rất có thể sẽ hoại tử, cả đời chính là người què.”
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, có chút lo lắng tiếp tục nhìn Lương Thần vài lần, sau đó mới nói: “Vậy anh chờ em, em tìm được người, liền lập tức trở về tìm anh.”
Lương Thần gật gật đầu, ngữ khí bình thường: “Được.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn không chuyển mắt với tầm mắt Lương Thần trong chốc lát, sau đó nhìn áo ngủ mỏng manh có chút lộn xộn trên người Lương Thần, tuy rằng lúc này đã là đầu mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, Cảnh Hảo Hảo xoay người kéo cửa xe phía sau ra, lấy cái mền Lương Thần vẫn luôn mang theo cho mình kia, thật cẩn thận đắp ở trên người Lương Thần.
Cô che phủ anh nghiêm nghiêm thật thật, lúc ngón tay của cô nhét màn xuống dưới lưng anh, đột nhiên chạm vào một mảnh ẩm ướt, dính dính, sền sệt, ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy một chút, liền rất nhanh thu tay trở về.
Tim của cô, chợt nhảy lên rất nhanh.
Hóa ra, anh bị thương không chỉ là chân, còn có phía sau lưng.
Phía sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864883/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.