Đôi mắt cô trống rỗng,thái độ xa cách mà bình thản đó khiến cho lồng ngực của anh chợt cảm thấy buồn bực , tựa như bị một khối đá đè lên.
“Nếu anh nói đủ rồi thì mời anh ra cho. “ Ái Thanh trái tim như chỉ còn một vùng hoang vu, đối với anh giờ đây, chỉ có tuyệt vọng, cõi lòng như đã chết.
Người đàn ông như vậy,cô yêu không nổi, cũng không muốn yêu nữa.
Có lẽ để quên được phải cần một chút thời gian, nhưng cô tin sẽ không quá lâu.
Nhìn cô không tình cảm,mắt đen tĩnh mịch, Huyền Diệu Phong bỗng dưng cảm thấy tức giận.
Lần đó ở bên ngoài hội trường tổ chức party , vì mất khống chế nên anh mới cùng với cô có nụ hôn nóng bỏng rồi phát sinh quan hệ , thế nhưng anh vẫn còn nhớ cô nhiệt tình đáp lại, mơ hồ ở bên tai anh nói lời yêu ngọt ngào. . . . . .
Anh chỉ nghĩ là cô nhất thời kích tình vui mừng, không hề có bất kỳ ý nghĩa nào,bây giờ cái hiện thực đó đang ở trước mắt,lẽ ra anh sẽ không thấy đáng phải quan tâm , thế nhưng không hiểu sao lại để ý,thật đáng chết!
Sau khi đạt được mục đích,anh nói rằng giữa bọn họ sẽ không còn dính dáng gì với nhau nữa, cũng không lấy cớ gì để gặp lại cô.
Nhưng vẫn không thể kết thúc, anh không muốn cứ kết thúc như vậy.
Huyền Diệu Phong ánh mắt vững vàng kìm kẹp cô, khuôn mặt cô cắt không còn một giọt máu, nội tâm bị đả kích cực liệt.
”Mời anh đi cho!” Ái Thanh cao giọng,ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doc-tai/813249/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.