"Lý Tử Minh, con mẹ nó, anh đã chọc tới người nào, anh nghĩ ra chưa?"
Tiếng gào thét trong phòng khách Sở gia như sấm, hình tượng tao nhã, dễ gần thường ngày của Ôn Ngọc Thanh giờ không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại gương mặt tức giận không phát tiết được, đôi tay bóp cổ người nào đó, suýt nữa đưa hắn lên tây thiên.
"Tôi, tôi. . . . . ." Lý Tử Minh khó khăn lắm mới nuốt nước bọt, chột dạ trên mặt rõ ràng viết, "Không có. . . . . ."
"Không có? Không phải anh làm ăn với cả hai nhà hắc bạch sao? Sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không tra ra được? Anh là heo à?!" Ôn Ngọc Thanh một cước liền đem ly trên bàn đá về phía anh ta, nếu không phải là Sở Thiên Hàn ôm chặt cô, có thể cô đã sớm xông ra đánh anh ta.
"Bà xã, bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta cũng biết anh ta ngốc mà, nhưng luôn kiêng dè tự ái của đối phương." Sở Thiên Hàn an ủi người đang mất hết lý trí trong ngực. Không nghĩ tới Khang Nhạc Di chết đi lại là một đả kích lớn đối với cô, trong lòng không khỏi ghen ghét.
Trên mặt Lý Tử Minh lúc trắng lúc đen, không nói gì ánh mắt hướng về phía Sở Thiên Hàn tố cáo. Ông dỗ bà xã, cũng không nên chửi tôi?
"Ai kêu chuyện do ông gây ra?" Sở Thiên Hàn liếc anh ta một cái. Thiếu chút nữa hại cả em gái bảo bối cùng bà xã của anh, một trong hai người ai gặp chuyện không hay, anh cũng sẽ không bỏ qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-gat-cuoi/2476113/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.