Sầm Yến Hành mở miệng nói: "Tôi đã nếm thử sáu món ăn này. Từ các khâu chế biến món ăn, hai vị gần như làm giống nhau, độ lửa, phối nguyên liệu, phối gia vị đều vừa đủ. Nhưng hương vị của thành phẩm lại khác nhau. Thành phẩm của Mao phu nhân rất ngon, nhưng vị lại thua xa! Mà dì Tô —— "
Sầm Yến Hành cũng gọi dì Tô theo Phó Thịnh.
Rất rõ ràng, thái độ khác biệt.
Sầm Yến Hành quay đầu nhìn Tô Như Quân: "Dì Tô đã được chân truyền đồ ăn Tô gia. Tài nấu nướng này đã không thua kém gì tiền bối Tô Chân!"
Đầu tiên là Tô Như Quân vui sướng mỉm cười, ngay sau đó sắc mặt của bà trở nên tái nhợt, bà cười khổ, rõ ràng là đã ý thức được điều gì.
Xem ra, bây giờ có một số việc, đã không thể che giấu được nữa!
Nghe thấy những lời phê bình này của Sầm Yến Hành, Tô Như Thiến không thể nào ngồi yên được nữa, nhất thời thét lên: "Làm sao có thể? Tôi mới là truyền nhân của đồ ăn Tô gia! Tô Như Quân chỉ là đứa con gái riêng bị nuôi bên ngoài, sao có thể biết cách làm đồ ăn Tô gia? Tôi không tin, tôi kiên quyết không tin!"
Phó Thịnh nói với Mộc Minh: "Đưa đồ ăn dì Tô làm qua, cho Mao phu nhân nếm thử."
Mộc Minh lập tức chia phần ăn còn dư lại từ ba đĩa ra, đưa qua.
Tô Như Thiến mất hết kiên nhẫn, cầm đũa lên nếm thử.
Khoảng khắc đồ ăn vừa vào miệng, cơ thể của Tô Như Thiến lay động, suýt nữa té ngã trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887539/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.