Tiếp đó, chàng trai bảo vệ Mao Vũ Phỉ nhất thời nghẹn họng khuôn mặt đỏ bừng, một chữ cũng không nói được.
Dù sao cậu mắng tô ảnh là người không có giáo dục cũng không có việc gì, người khác nói cậu không có giáo dục còn có chuyện sao?”
Huống chi, người đó là Phó Thịnh!
Đường đường là đại thiếu gia Phó gia!
Nếu dám phản bác lời đại thiếu gia Phó gia nói, thực sự là không muốn sống!
Nếu làm đại thiếu gia Phó gia chán ghét, về sau cậu sẽ không có chỗ làm ăn?
Đời này đừng nghĩ sẽ ngóc đầu lên!
Cho nên người hâm mộ này của Mao Vũ Phỉ, nháy mắt ngừng công kích, không hề hé răng.
Mao Vũ Phỉ thấy Phó Thịnh đứng về phía Tô Ảnh, đáy lòng càng khó chịu, trên mặt lại biểu hiện vẻ vô cùng ủy khuất: “Phó thiếu, tôi và Tô Ảnh nói đùa. Tôi bây giờ đã biêt chuyện đùa giỡn này đi quá phận.”
Nói xong, đôi mắt Mao Vũ Phỉ đỏ ửng, ủy khuất nhìn Tô Ảnh: “Thực xin lỗi, tôi giải thích với cô được không? Cô phải diệt sạch mới chịu sao?”
Tô Ảnh nở nụ cười.
Rốt cuộc là ai đuổi tận giết tuyệt?
Vừa rồi cô nói không muốn đấu, ai là người gây sự buộc cô phải ra tay đấu?
May là cô thật sự biết nấu ăn, nếu không biết nấu ăn, có phải hôm nay sẽ bị người ta giẫm chết ở đây?
Nhưng mà, Tô Ảnh cũng lười so đo với người phụ nữ này, chỉ lắc đầu nói: “Mao tiểu thư là người thừa kế ẩm thực Tô gia, đừng bôi nhọ ẩm thực được truyền lại này. Dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887618/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.