Sắc mặt Tô Ảnh hơi đổi, lập tức xoay người nói: “Mao tiểu thư nghe lầm rồi, không có chuyện đó.”
Ánh mắt Mao Vũ Phỉ dừng trên khuôn mặt của Tô Ảnh, nhìn chằm chằm một lúc, mới mở miệng nói: “Phải không? Vừa rồi có vài người nói với tôi, có người muốn so tài nấu ăn với tôi? Con người tôi rất chính trực, chưa bao giờ sợ người khác khiêu chiến. Vốn, đất nước chúng ta có nhiều món ăn như vậy, ai cũng có sở trường riêng. Cho nên tôi cũng hy vọng có người có thể phê bình chỉ ra chỗ sai tài nấu ăn của tôi, để giúp tôi mau tiến bộ.”
Nói xong, Mao Vũ Phỉ nhìn Phó Thịnh đang ở trong phòng.
Cô biết những chuyện xảy ra ở đây, Phó Thịnh đều nhìn thấy.
Mao Vũ Phỉ không ngại liều lĩnh giẫm đạp lên nhưng người nhỏ bé lang thang, để khiến Phó Thịnh cảm thấy cô là một người ưu tú.
Nhưng mà, Mao Vũ Phỉ không ngờ, người phụ nữ muốn khiêu chiến cô, mặt mũi tinh xảo lại rất xinh đẹp.
Nhưng, vậy thì thế nào?
Buổi tiệc ngày hôm nay có chủ đề là món ăn đẳng cấp.
Chỉ cần Mao Vũ Phỉ cô có thể khiến người phụ nữ không biết sống chết này, bị mất mặt hung hăng giẫm nát dưới chân, sau đó giả mù sa mưa khuyên nhủ an ủi vài câu, như vậy danh tiếng của cô sẽ càng vang dội, còn thể hiện vẻ độ lượng nhân ái của cô.
Sao không tự nguyện làm?
Vốn cô đã muốn tìm người làm bàn đạp, không ngờ cô còn chưa rat ay, đã có người chủ động đưa tới.
Nếu cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887633/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.