Nhìn vành tai đỏ đến nỗi như có thể rỉ máu của Tô Ảnh, tâm trạng Phó Thịnh thoắt cái vui lên.
Thú vui gần đây của anh chính là trêu Tô Ảnh, nhìn dáng vẻ cô hột hoảng, đỏ mặt lại giận không dám nói, anh liền cảm thấy vô cùng thích chí.
Tô Ảnh chờ Phó Thịnh ngồi xuống, lập tức cắm máy sấy, sẩy khô cho anh.
Vì để mau khô hơn, Tô Ảnh xen tay vào tóc anh, dùng ngón tay làm tơi tóc, thỉnh thoảng còn xoa bóp huyệt vị.
Phó Thịnh thoải mái tựa vào trên người Tô Ảnh.
Tô Ảnh muốn tránh lắm, nhưng cô không dám tránh a.
Cô má tránh, nhỡ đâu Phó Thịnh mất đã lăn ra đất thì sao.
Cho nên Tô Ảnh chỉ có thể đứng đơ ở đó, cô gắng chịu sức nặng của Phó Thịnh, nhanh chóng sấy cho tóc khô.
Tắt máy sấy, Tô Ảnh nhỏ giọng nói: "Phó tổng, không còn chuyện gì thì tôi về trước đây."
Bấy giờ Phó Thịnh mới ngước mắt, bình tĩnh nhìn Tô Ảnh, chậm rãi mở miệng: "Được."
Tô Ảnh cất máy sấy về chỗ cũ rồi nhanh nhẹn chuồn khỏi phòng
Chạy thẳng về phòng mình, đóng sập cửa, Tô Ảnh mới thở hắt ra một hơi.
Má ơi, công việc này thật sự không dành cho người làm mà!
Có một ông chủ yêu nghiệt, đơn giản là tự tìm ngược a!
Bên này Tô Ảnh đang tự cầu nguyện cho mình, bên kia Phó Thịnh lại thắc mắc.
Cô nàng này thấy anh mặc đồ tắm, không những không ngây người, nhìn lén, thậm chí còn né tránh, không dám đối diện?
Điều này khiến Phó Thịnh có chút bắt đầu nghi ngờ sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887702/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.