Tô Ảnh ngơ ngác cầm điện thoại, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu vì sao.
Bỏ đi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Dù sao cô có nói gì đi nữa, Phó tổng cũng không sa thải cô đâu mà lo.
Nghĩ vậy, Tô Ảnh lại vui vẻ đi tẩy trang tắm giặt rồi đi ngủ.
Bên nay Tô Ảnh thoải mái say giấc, nhưng bên kia Phó Thịnh lại nhìn chằm chằm di động nửa ngày.
Cái đồ ngốc nghếch kia lại không nhắn tin hỏi?
Con nhỏ ngu ngốc này, lại dám...
Chờ anh quay lại, nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ lại con nhóc này một phen!
Phó Thịnh cắn răng, âm thầm thề.
Đến nửa đêm, ngoài trời nổi gió to, cành cây bị gió thổi quật vào kính cửa sổ tạo nên những âm thanh loẹt quoẹt khiến người nghe mà sởn gai ốc.
Không ít người bị gió lớn đánh thức, từng căn phòng lần lượt sáng đèn.
Tô Ảnh đang ngủ say, lơ mơ nghe thấy tiếng cửa sổ phòng mình bị đập mạnh, cô giật bắn mình mở mắt.
Tô Ảnh còn chưa kịp mở đèn, vừa ngước mắt nhìn sang cửa sổ, đúng lúc ấy một tia chớp rạch xuống.
Trong tầm mắt Tô Ảnh hiện lên một bóng người, đang đứng chính ngoài cửa sổ phòng cô, mặt mũi dữ tợn nhìn chằm chằm cô.
Tô Ảnh hét toáng lên theo phản xạ!
"A! ——" Tô Ảnh lập tức nhảy bật khỏi giường, luống cuống chạy ra liều mạng bật dèn.
Đèn sáng, Tô Ảnh trợn mắt nhìn về phía cửa sổ, nhưng mà bên đó đã chẳng còn gì hết.
Chỉ để lại cành cây phất phơ còn đang ra sức vùng vẫy.
Đúng lúc này, ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887723/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.