Gương mặt tuấn mỹ vô trù của anh hiện lên sự mệt mỏi, âm thanh không hề tức giận mà chỉ xuống vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đi.”
Tô Ảnh do dự một chút nhanh chóng ngồi ở bên cạnh anh, lại lo sợ nhìn anh.
“Cô hiểu bao nhiêu về Phó gia?” Phó Thịnh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tô Ảnh nhanh chóng ngồi ngay ngắn, sửa sang lại một chút suy nghĩ, trả lời: “Thành viên trong gia đình Phó gia tôi đều nắm rõ nhưng phần lớn chưa thấy qua, tôi biết Phó lão nguyên soái có hai con trai một con gái, trưởng nữ Phó Vân Liên chính là cô của ngài, sinh được một người con trai, rất ít khi về nhà. Con trai trưởng chính là ba của ngài, làm thường ủy ở thủ đô. Mẹ ngài là chủ tịch tập đoàn tài chính Phó thị, là người tỉnh J, bởi vì ngài là con trai duy nhất cho nên vừa là đệ nhất thiếu ở tỉnh J vừa là đệ nhất thiếu ở tỉnh G. Chú ngài chiến đấu hy sinh, để lại một người con trai và người thím, lúc này đang sống ở nơi khác.”
Phó Thịnh gật đầu: “Xem ra cô tìm hiểu không ít.”
Tô Ảnh lập tức trả lời: “Đây là công tác của tôi.”
“Tốt lắm.” Phó Thịnh nói xong câu đó, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhất là anh muốn tìm một người trò chuyện về chuyện xảy ra hôm nay.
Tô Ảnh đã nhận ra Phó Thịnh tâm sự nặng nề, vì thế mở miệng hỏi: “Phó tổng, có nơi nào cần tôi hỗ trợ sao?”
Phó Thịnh xua xua tay: “Cô an tĩnh ngồi nghe tôi nói chuyện là được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887750/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.