Diệp Tự nghe thấy Tô Ảnh nói vậy, anh dịu dàng nở nụ cười: “Không cần, quá phiền toái.”
Nhìn nụ cười trong sáng của Diệp Tự như gió xuân phất vào mặt, Tô Ảnh cảm thấy mỹ nam không hơn gì khoảnh khắc này, chỉ lẳng lặng ngồi yên thôi cũng đẹp như trong tranh.
Hoàn toàn không như tổng giám đốc nhà mình, lúc nào cũng như bức tranh thuộc trường phải lập thể.
Ừ, Không sai.
Nếu so sánh Phó Thịnh và Diệp Tự như hai bức họa mà nói Phó Thịnh chính là bức họa thuộc trường phái lập thể, mỗi góc độ đều khí phách bức người. Mà Diệp Tự chính là bức họa phong cảnh đầy ý vị.
Còn Sầm Yến Hành? Ừ, anh ta không phải bức tranh, anh ta là thần hành giả bước ra khỏi khung hình.
Tô Ảnh suy nghĩ như vậy ở trong lòng, lén lút cấp đánh giá ba người đàn ông đứng trên đỉnh nam thần.
Không có cách nào, ai bảo bọn họ là ba người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp qua.
“Tôi gọi cô tới chỉ muốn hỏi sau này cô có dự tính gì không.” Diệp Tự nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi không còn thời gian để tiếp tục ca hát, vừa lúc trong tay tôi có hai ca khúc vừa soạn nhạc, cô rất có thiên phú nên muốn tặng cho cô.”
Tô Ảnh trừng to đôi mắt.
Không phải chứ.
Nam thần của cô muốn ở ẩn hả?
Cái này, cái này…. Thật làm người ta không cách nào tiếp thu được.
Tô Ảnh nhanh chóng xua tay: “Không cần, không cần, đây là do anh sáng tác, tôi không thể bá chiếm được. Tôi đi nấu cháo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887759/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.