Tô Ảnh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, khiến cô không khỏi run rẩy mở mắt.
Cô từ từ mở mắt ra, vừa rõ ràng, vừa mơ hồ.
Cô nhận biết được, đây là một căn phòng xa lạ.
Đây là nơi nào?
Cô đang ở đâu?
Cô… cô không phải là đi gặp Vương Nhạc Đông sao?
Vương Nhạc Đông!
Tên khốn kiếp, hắn bỏ thuốc cô….
Tô Ảnh dùng sức khẽ cắn đầu lưỡi, vì đau mà tỉnh táo đầu óc lại.
Vừa ngẩng đầu, cô liên thấy bản thân đang bị trói hai tay.
Tô Ảnh dùng sức thử giãy giụa, lại phát hiện không cách nào tránh thoát được.
Cô cúi đầu lại thấy quần áo trên người ẩm ướt dán vào cơ thể, không cần soi gương cô cũng biết mình chật vật đến nhường nào.
"A, rốt cuộc cũng tỉnh.” Giọng Vương Nhạc Đông vang lên.
Tô Ảnh ngẩng đầu nhìn đi qua, liền thấy vẻ mặt dữ tợn của Vương Nhạc Đông, trong tay hắn là một chiếc thắt lưng.
"Vương Nhạc Đông, anh muốn như thế nào?” Tô Ảnh lúc này vẫn cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, toàn thân vô lực, chỉ có thể cố gắng thẳng người, làm cho bản thân nhìn qua vẫn bình thường.
"Như thế nào? Đương nhiên là tính sổ với cô!” Vương Nhạc Đông vung dây lưng trong tay về phía đằng sau Tô Ảnh.
A! ——
Tô Ảnh đau đớn kêu lên: "A! —— "
Vương Nhạc Đông thấy Tô Ảnh đau đến mặt mũi trắng bệch, đáy mắt nhất thời hiện lên một tia cuồng nhiệt, tiếp tục đánh vào cánh tay và bắp chân cô: "Kêu đi, kêu lớn lên! Cô càng đau đớn khổ sở thì tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887834/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.