Cúp điện thoại, Phó Thịnh đi về phía Tô Ảnh, vừa muốn mở miệng, không ngờ Tô Ảnh lại cướp mở miệng trước: "Phó tổng, tôi muốn thương lượng với một chuyện."
"Nói." Phó Thịnh nhíu mày nhìn Tô Ảnh.
Khuôn mặt Tô Ảnh đỏ rực, có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi tôi đã kiểm tra, hình như bình nóng lạnh trong phòng tôi bị hỏng... tôi có thể... Có thể hay không..."
Tô Ảnh ngại ngùng không nói nữa.
Phó Thịnh chớp mắt: "cô muốn dùng phòng tắm của tôi à?"
Tô Ảnh cắn môi, nhỏ giọng trả lời: "Tôi biết trước giờ Phó tổng không cho phép bất cứ kẻ nào dùng vật phẩm tư nhân của anh, cho nên tôi muốn thương lượng với Phó tổng một chút, đêm nay tôi có thể về nhà ở hay không..."
"Có thể dùng." Phó Thịnh lập tức ngắt lời Tô Ảnh: "Cho cô mượn phòng tắm của tôi đấy!"
Nói xong, Phó Thịnh quay người liền rời đi.
Tô Ảnh nghẹn hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khoan đã, Phó tổng!
Tôi không muốn dùng phòng tắm của anh đâu!
Tôi muốn về nhà ngủ mà!
Tô Ảnh nhìn thấy bóng lưng Phó Thịnh nhanh chóng rời đi, như thể sợ mình gọi anh ta lại lần nữa vậy.
Anh vừa mới nói, anh cho mình mượn phòng tắm? Cho phép mình dùng phòng tắm của anh?
Ách, chuyện này là thật sao?
Được rồi, anh ta đã nói như vậy, mình cũng không tiện nhắc lại chuyện về nhà ngủ.
Ai, vốn cho rằng còn có thể ngủ một đêm với mẹ, giờ xem ra không được nữa rồi!
Tô Ảnh về đến phòng, ôm quần áo thay giặt đến phòng Phó Thịnh.
Đẩy cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887841/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.