Người trong phòng đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngàn vạn lần không nghĩ tới sẽ có người dám vào phòng bọn họ, nháy mắt bị hình ảnh trước mắt làm cho ngẩn người.
Mấy người kia vừa đứng lên, đám người Mộc Minh trực tiếp áp chế bọn họ ngay tại chỗ ngồi.
Phó tổng tự mình động thủ, đây là cho bọn hắn mặt mũi!
Tô Ảnh đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng.
Này... Này... Này... Làm sao bây giờ?
Ông chủ một lời không hợp là đánh người, thân là trợ lý sinh hoạt, cô nên làm gì bây giờ?
“Anh… anh Thịnh?” người đàn ông bị đánh còn muốn kiêu ngạo đánh trả nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, nhìn rõ đối phương là Phó Thịnh, nháy mát linh hồn nhỏ bé bị dọa bay, lập tức run rẩy nói: “Anh Thịnh, sao anh lại tới đây? Em đáng chết, đáng chết!”
“Vậy sao?” Phó Thịnh tháo bao tay tơ tằm trên tay ném xuống đất như vứt rác, sau đó anh ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Ảnh.
Tô Ảnh căng người cầm bao tay mới đưa qua.
Lúc này Phó Thịnh mới ưu nhã đổi bao tay mới, ngồi xuống ghế mà Tô Ảnh vừa kéo tới, lười biếng nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa bị anh đánh, giọng điệu thong dong nói: “Ông cụ cả đời ở trên lưng ngựa đánh lấy giang sơn không phải để cho cậu sống bại hoại như vậy.”
Mấy người trong phòng im như ve sầu mùa đông, không dám phát ra tiếng động.
“Nếu chút việc nhỏ như vậy còn không làm tốt thì đừng làm gì hết.” Phó Thịnh giơ tay, Mộc Minh lập tức ra hiệu cho Tô Ảnh, Tô Ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887995/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.