Không khí như vậy, mập mờ không dứt.
Văn Hinh rốt cuộc hài lòng nở nụ cười, cô tiến tới bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Anh hài lòng không?"
Dứt lời, không đợi Du Thần Ích mở miệng, cô liền chủ động hôn lên môi hắn.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt gần trong gang tấc, trong mắt Du Thần Ích đột nhiên xẹt qua một nụ cười quỷ dị. Hắn nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Văn Hinh, hôn sâu hơn.
Thấy hắn đáp lại, trong mắt Văn Hinh lộ ra một tia cười đắc ý nhưng yếu ớt, rốt cuộc sắp thành công rồi.
Vậy mà, đang lúc họ hôn quên trời đất, vào lúc cô đang âm thầm cười trộm, thân thể của cô đột nhiên bị đẩy ra, cô không kịp đề phòng, lập tức ngã nhào trên đất.
Cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn người đẩy cô, "Sao vậy?"
Cô thấy dục vọng nồng đậm trong mắt hắn, vì sao lại đột nhiên ngưng.
Du Thần Ích đi tới trước mặt cô, trên cao nhìn xuống cô, miệng bỗng nhiên gợi lên một tia cười lạnh, giễu cợt nói: "Loại phụ nữ như cô không xứng với giường của tôi"
Sắc mặt Văn Hinh trắng nhợt, "Cái gì?"
"Nhưng…." Du Thần Ích cúi người, sau khi nhìn sắc mặt có chút khó chịu của cô, ánh mắt nhẹ nhàng dời xuống, cuối cùng dừng trước ngực cô, con ngươi bỗng chốc buồn bã, trong mắt dục vọng lại thâm sâu thêm mấy phần, "Nếu đã chủ động đưa tới cửa, cự tuyệt sẽ không có đạo lý, không bằng chúng ta đổi địa phương chơi thôi"
Nói xong, hắn tự tay nắm cổ tay Văn Hinh, lôi cô ra ngoài.
Văn Hinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-lanh-lung-xin-diu-dang-chut/1359891/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.