“ Cô cho rằng tôi là người mù sao?” Thanh âm tràn đầy sự đè nén và tức giận của Du Thần Ích vang lên, “ Có phải cô cố ý hẹn hò với Tề Nhân Kiệt để chơi tôi? Nhìn thấy tôi bị các người chơi đùa, có phải cô vui vẻ lắm không, hả?” Lúc này, hắn hận không thể giết chết người phụ nữ to gan lớn mật này. Không, cho dù có róc xương lột da hay hủy cốt, cũng không làm cho mối hận trong hắn vơi đi!
Văn Hinh hoàn toàn không hề nghĩ tới Du Thần Ích lại có thể ra tay tát mình, cô che gò má mình lại, cảm giác đau rát,” chẳng lẽ anh không nhận thấy, lúc ấy anh ấy chỉ muốn mượn tôi để đuổi người phụ nữ kia đi!” Cô ngẩng đầu lên, căm tức nhìn hắn, …. Lúc này, mọi sự kiêu ngạo của cô đều bị hắn ép ra ngoài.
Cho tới bây giờ, cô luôn không phải là người phụ nữ yếu đuối, càng sẽ không chịu an uổng mà cúi đầu thừa nhận tội danh này. Cho dù đó là người mà cô để ý nhất, cô cũng không chịu.
Trong mắt cô lúc này hoàn toàn là sự kiêu ngạo, không chịu thua lại càng kích thích hắn, hắn cúi người xuống, dùng sức bóp cằm cô, hắn nhìn ánh mắt ngạo nghễ của cô, cắn răng nói: “ Cô dám đảo bảo với tôi, đứa bé trong bụng cô là của tôi ?”
Ở khách sạn, rõ ràng hắn nghe rõ chính miệng Tề Nhân Kiệt nói với người đàn bà kia rằng, Văn Hinh chính là bằng chứng, mà đứa bé trong bụng cô chính là con hắn. Lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-lanh-lung-xin-diu-dang-chut/1360354/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.