"Anh đừng tưởng rằng không có lão đại, anh có thể làm xằng làm bậy, nơi này còn có tôi, tôi không cho phép anh động nửa sợi lông của Lạc Mật Mật đấy!"
Tô Trạch dõng dạc, khiến Văn Y đứng ở một bên vui mừng, nhưng đối với Lạc Mật Mật đang đau lòng không có chút tác dụng.
Cô không quan tâm người khác làm cái gì, cô chỉ quan tâm phản ứng của Lạc Thiểu Trạch. Hôm nay tất cả đều đã mất đi ý nghĩa, còn làm những thứ này có hữu dụng gì sao?
Trong đầu đều là tương hồ. Lúc này Lạc Mật Mật đã mất đi linh khí vốn có, giống như là một màn sương bị đánh phờ phạc rã rượi.
Văn Y đứng ở một bên, vẫn không lên tiếng lại nhìn toàn bộ chuyện xảy ra trước mắt. Lạc Mật Mật đau lòng bất động, cô hiểu. Bây giờ thấy bạn tốt của mình bất ổn, mất đi điên cuồng như ngày hôm qua, điều này làm cho cô rất lo lắng.
Dù thế nào mà nói, Văn Y vẫn không tin tưởng Lạc Thiểu Trạch sẽ bỏ mặc Lạc Mật Mật, huống chi người trước mắt là Tề Nguyên Kiệt.
Tề Nguyên Kiệt hung hăng trợn mắt nhìn Tô Trạch, cất bước lên trước bắt được cổ áo của anh, "Chàng trai trẻ, anh không muốn sống rồi hả? Anh không thấy lão đại của anh đã . mặc kệ, anh còn nháo gì?"
Nói xong, đưa tay đẩy, Tô Trạch lảo đảo nhào tới trên mặt đất.
"Lạc Mật Mật, xem ra hôm nay cô sẽ về tay tôi. Vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tránh cho chịu khổ."
"Anh nghĩ như thế nào?" Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/625860/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.