Vọt tới cửa, Lạc Mật Mật ở bên trong này sửng sờ. Lạc Thiểu Trạch theo sát phía sau cười ha hả chạy tới, vừa nhìn tình huống bên trong cũng không nhịn đứng ở tại chỗ.
"Em, phải đi sao?" Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này tay Bùi Nhã Phi cầm rương hành lý đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng nhìn hai người cười đùa, cúi đầu khe khẽ gật đầu. Ngược lại đứng ở cửa ánh mắt Lạc Mật Mật có chút kỳ quái nhìn lên nhìn xuống đánh giá Bùi Nhã Phi, có chút biểu lộ phức tạp.
"Cô muốn đi đâu à? Muốn rời khỏi sao?" Lạc Mật Mật mặt mày nhảy lên, không quá cao hứng.
Bùi Nhã Phi ngược lại giống như cô vợ nhỏ tức giận, cắn môi không dám nhìn thẳng Lạc Mật Mật, "Đúng vậy, đến lúc tôi nên rời đi."
"Rời đi tốt hơn, tránh để cho người nhìn phiền lòng, cô không ở nơi này tôi sẽ rất vui vẻ." Nói xong, Lạc Mật Mật hất tay vào biệt thự.
Lạc Thiểu Trạch theo ở phía sau từ từ đến gần Bùi Nhã Phi, cúi người xuống muốn giúp xách hành lý lại đột nhiên bị Bùi Nhã Phi tránh né, "Không cần, em tự mình tới, em. . . . . . Có thể."
Lạc Thiểu Trạch nhếch miệng môi, nhẹ nhàng thở phào một cái, "Cám ơn em."
"Cám ơn em? Cám ơn em cái gì?" Bùi Nhã Phi kinh ngạc nhìn Lạc Thiểu Trạch, trong lòng có loại tư vị không nói ra được.
Giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ bả vai Bùi Nhã Phi, mặt mày Lạc Thiểu Trạch trầm thấp, giọng nói có chút khàn khàn, "Lần này không nhờ em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/625881/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.