Trầm mặc mấy giây, cô gật đầu một cái.
"Có được tất có mất, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt..."
Chuẩn bị tâm lý cô đã làm xong từ sớm, cô biết Diệp Bắc Thành không phải người đàn ông bình thường, dựa theo điều kiện của cô muốn tìm một người đàn ông kết hôn không phải việc khó, mấu chốt, cô muốn thuận lợi vui vẻ được gả ra ngoài.
Cô muốn cho tất cả người cười nhạo cô không ai thèm lấy xem một chút, Du Tĩnh Nhã cũng có một ngày được hãnh diện.
Nhìn đồng hồ, đã qua mười một giờ, cô thở ra một hơi lạnh: "Xong rồi, tôi phải mau về nhà, anh còn có gì muốn nói không?"
Cô lo lắng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Thành, bước chân đã bắt đầu di chuyển.
"Không có. Tôi đưa cô đi." Không đợi cô đồng ý, anh đã dẫn đầu bước đi.
"Vì sao muốn đưa tôi? có phải anh muốn cười nhạo tôi hay không?"
Du Tĩnh Nhã đuổi kịp bước chân của anh, cảnh giác chất vấn, Diệp Bắc Thành cười cười: "Cô có cái gì đáng cười có thể cho tôi xem?"
Cô chán nản cúi đầu xuống: "Lúc này, phỏng đoán cửa nhà tôi đã bị khóa trái..."
Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của Du Tĩnh Nhã, cô đoán hoàn toàn không sai, đứng ở trước cửa nhà mình, xoay chìa khóa mấy vòng cũng không đẩy ra được cánh cửa đáng chết kia.
"Tống Thu Liên thật sự khóa trái cửa!" Cô oán hận dậm chân.
"Ai là Tống Thu Liên?" Diệp Bắc Thành nghi ngờ hỏi.
"Mẹ tôi."
"Sao cô có thể không ngừng gọi thẳng tên mẹ của cô vậy chứ?" giọng anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-ta-ac-yeu-thuong-vo/922783/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.