Vừa bước ra khỏi tiệm đồ nướng, An Danh Lị lập tức giãy khỏi sự dìu đỡ của Phí Tị Ngần, không hề tiếp tục giả bộ say rượu giả vờ ngủ nữa. Thế nhưng, vờ ngủ là giả, còn say rượu lại là thật, cho nên khi cô vừa đẩy anh ra, cả người căn bản càng không vững vàng ngã về phía trước, thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời, may mà anh nhanh tay nhanh mắt bắt được cô, dùng chút lực, cô liền rơi vào trong lòng anh.
“Đã có kinh nghiệm lần trước, em vẫn còn chưa học được sao?” Anh hỏi cô.
Cô vốn cũng không biết anh đang nói cái gì, quan trọng là cô muốn nhanh chóng tách xa khỏi anh.
“Tôi có thể tự mình đi về, anh không cần phải tiễn tôi.” Cô giãy giụa đẩy anh.
“Em ngay cả đường còn không đi được, đừng có nói giỡn nữa.”
“Tôi sẽ bắt xe taxi.” Cô tiếp tục đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh vòng bên hông cô vẫn không nhúc nhích, còn bá đạo dắt cô đi đến chiếc xe đang đỗ lại bên đường. “Có xe miễn phí của anh, hà tất phải tìm đâu xa?” Anh kéo cửa xe, nhét cô vào bên trong. “Này, tôi không thể.” Lời của cô bị cắt ngang bởi động tác đóng cửa xe của anh, cô tức đến mức cố sức phì ra một hơi, đưa tay đẩy cửa, tự ý xuống xe.
“Em làm cái gì vậy?” Vừa mới ngồi lên ghế lái, Phí Tị Ngần hỏi.
“Tôi muốn bắt xe taxi về nhà.”
“Không có tiền còn muốn bắt taxi thế nào?” Anh giơ ví da của cô lên.
An Danh Lị kinh ngạc trợn tròn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-thuc-yeu-toi/1267262/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.