Sau khi Mạc Tư Quân đi lên tầng, bầu không khí trong phòng ăn càng thêm lúng túng.
Ông cụ Mạc nhìn bóng lưng biến mất ở góc cầu thang, thở dài, lúc nhìn Đường Hoài An, sắc mặt của ông có ôn hòa hơn một chút, ông quay đầu nói với Hoa Dung: “Có lẽ con cũng mệt rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một lúc, ba muốn Hoài An đi dạo với ba một chút.”
Hoa Dung khẽ cười gật đầu, hoàn toàn là dáng vẻ cung kính của vãn bối.
Nghe thấy bản thân mình đột nhiên bị gọi tên, Đường Hoài An sững sờ, nghi hoặc nhìn ông cụ.
Tay phải ông cụ Mạc chống gậy từ từ đứng dậy, hỏi Đường Hoài An: “Có muốn cùng ông đi dạo vườn hoa không?”
Mặt ông cụ đầy nếp nhăn, đều là dấu vết của năm tháng lưu lại trong mấy chục năm cuộc đời, trên khuôn mặt của ông cụ Mạc tràn đầy ý cười, giống như một đứa bé, trong lòng Đường Hoài An rung động, mặc dù không biết tại sao ông nội đột nhiên mời cô, nhưng lúc phản ứng lại, bản thân mình đã gật đầu đồng ý.
Bởi vì đã là đêm, nên trong vườn hoa càng lạnh và bắt đầu có sương, lúc đi trên con đường đá nhân tạo, Đường Hoài An nhẹ nhàng khoác áo khoác lên người ông cụ, bất luận thế nào, mối quan hệ của cô và Mạc Tư Quân tệ đến mức nào, cũng chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ, ít nhất ông nội cũng là một trưởng bối, cô kính trọng ông cũng là lẽ đương nhiên.
Đường Hoài An đỡ cánh tay ông, hai người chậm rãi đi trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-truy-the-bi-tu-choi-99-lan/2618538/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.