Cuối cùng, cô khẽ mỉm cười nói, "Được. Sau khi sinh đứa bé, tôi sẽ ra đi...." Khi nói tay cô đặt nhẹ lên bụng mình.
Đứa bé sau khi sinh ra, nếu chứng minh được nó là con anh, đương nhiên nó sẽ phải ở lại nhà họ Thi.
Cô đã từng có ý nghĩ ích kỉ rằng sẽ mang đứa nhỏ này đi theo. Đây là máu mủ của cô, bây giờ cô đã cảm thấy lưu luyến nó như vậy. Nếu sau này sinh nó ra, để nó lại cho anh, một mình cô rời đi, chỉ sợ còn đau đớn hơn lóc da cắt thịt, rút gân cô.
Nhưng....
Nếu không để đứa nhỏ lại cô làm gì được đây? Cô còn phải nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho chị. Đứa bé đi theo cô nhất định sẽ chịu khổ. Cô sao đành lòng được đây?
Ngược lại, đi theo Thi Nam Sênh, nó sẽ có được sự giáo dục tốt, có được cuộc sống tốt nhất. Cô tin, người nhà họ Thi nhất định sẽ cho nó đầy đủ sự thương yêu.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng chợt đau xót, nước mắt cũng chực trào.
Con à....Chỉ mong rằng khi con lớn, con sẽ không trách mẹ quá vô dụng....
***
Suốt đường đi, hai người không hề nói chuyện gì nữa.
Thi Nam Sênh chỉ chuyên tâm lái xe, tầm mắt nhìn thẳng con đường phía trước, chỉ có phần xương quai hàm như đang bạnh ra.
Thiên Tình cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những hình ảnh của thành phố quen thuộc dần lướt qua trước mắt, trời đã chuyển sang độ Xuân, vạn vật đều vô cùng phấn chấn.
Nhưng hôm nay, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-xin-tha-toi/2504746/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.