“Hừ, đồ lưu manh.”
“Em có biết cái gì gọi là lưu manh thực sự không?” Lâm Thành Phong gian xảo nói, một đôi mắt chăm chú nhìn vai trái bị lộ ra ngoài của Bạch Thanh Dung, áo khoác len của Bạch Thanh Dung khi vừa hôn xong đã trượt xuống một bên.
Lộ ra một phần vai gầy yếu, còn có thể nhìn thấy xương quai xanh góc cạnh rõ ràng, vừa mới hôn xong khiến Lâm Thành Phong hơi mê say. Bây giờ nhìn cảnh cô nàng xấu hổ này, hơi nóng nơi bụng dưới không ngừng dâng trào.
Một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu Lâm Thành Phong, suy nghĩ này không ngừng kích thích thần kinh anh. Bạch Thanh Dung ngồi bên cạnh vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Lâm Thành Phong, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lâm Thành Phong, lớn tiếng kêu lên: “Anh như vậy là lưu manh, không biết xấu hổ!”
Bạch Thanh Dung không nhìn Lâm Thành Phong còn được, vừa nhìn một cái, đối với Lâm Thành Phong mà nói thì đây chính là một sự khiêu khích, đặc biệt là khi một người đàn ông đang động lòng, tuyệt đối không được ngẩng đầu nhìn mắt anh, nếu không sẽ rất dễ rước họa vào thân.
Lâm Thành Phong khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của Bạch Thanh Dung và một phần lớn da thịt lộ ra bên ngoài, anh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sâu xa dính lấy đôi mắt mang theo sự mơ màng, quyến rũ nói: “Đây là em tự tìm.”
Động tác nhanh nhẹn, Lâm Thành Phong đè trên người Bạch Thanh Dung, hai bàn tay to không ngừng cởi quần áo của Bạch Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ac-nghiet-vo-yeu-kieu-ngao/73313/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.