Hình Nhất Nặc thay xong di ra, có chút buồn bực nhìn anh. Ôn Lương Diệu nhìn thấy biểu tình của cô: “Em lại đang buồn bực gì vậy?”
Hình Nhất Nặc thở dài: “Nguyện vọng của em thắt bại rồi.”
“Nguyện vọng gì?”
“Ngủ với anh đó!”
Ôn Lương Diệu buồn cười: “Em sao lại đột nhiên tích cực như vậy?”
Hình Nhất Nặc hiện tại cũng chỉ có thể ở trước mặt anh nói những lời này, đương nhiên cũng chỉ nói với anh. “Dù sao cả đời này anh đều là người của em rồi. Em lưu giữ anh mừng năm mới sao?”
Ôn Lương Diệu bưng một ly nước ấm ngồi cạnh cô: “Uống chút nước đi!”
Hình Nhất Nặc uống nước, ngắng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của anh: “Em muốn nghỉ ngơi, tạm thời không đùa nữa. Ngày mai em sẽ mang đồ này nọ đến nhà anh, sau này chúng ta sống chung đi!”
“Em muốn đến thì cứ đến đi!”
“Em nghĩ lúc nào đó đi kết hôn đi!”
“Được, chúng ta lên kết hoạch một chút.” Ôn Lương Diệu đáp ứng vô điều kiện.
Hình Nhát Nặc chính là thích anh cái gì cũng dựa trên cảm giác của cô. Cô không khỏi tựa vào lòng ngực anh, nắm tay anh: “Em đang nghĩ, khi nào chúng ta có con thì được? Anh không biết cháu gái nhà bọn em có bao nhiêu đáng yêu, cả nhà em đều yêu chết rồi, em cũng muốn có con gái.”
Ôn Lương Diệu cười đáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/2670511/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.