Bùi Nguyệt Hoàng thở dài, dựa lưng vào xe, cũng rơi vào trong sự áy náy.
Sáng sớm.
Bạch Hạ bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giác, ở trong vòng tay của Hình Nhất Phàm cô mở to mắt. Lúc vươn tay lấy điện thoại tắt báo thức, không cẩn thận chạm vào tay anh, cánh tay Hình Nhất Phàm lập tức ôm sát cô, đem cô kìm lại trên người anh.
Đàn ông buổi sáng đều vô cùng hưng phấn, Bạch Hạ bị anh ôm trên người nhất thời sợ đến đỏ bừng mặt.
“Hình Nhất Phàm, buông em ra.”
Bạch Hạ chân thật cảm thụ được trạng thái buổi sáng của anh, thật sự bị dọa sợ.
Hình Nhất Phàm có chút ác ý cong môi cười: “Vừa lòng không?”
Bạch Hạ cắn môi, đỏ mặt không trả lời. Cô nhìn đồng hồ nói: “Nên rời giường thôi, em muốn đi tiễn Nozawa, anh ngủ tiếp một lát đi!”
Hình Nhất Phàm nhíu mày trực tiếp ngồi dậy: “Anh phải đi cùng.”
Bạch Hạ bắt đắc dĩ nhìn anh: “Vậy cùng nhau đi!”
Nozawa cũng đã sớm thức dậy, hành lí cũng đã sớm thu dọn xong. 8 giờ 30, xe của Hình Nhất Phàm xuất phát đi về hướng sân bay.
Xe đi một đường vô cùng thuận lợi, đến sân bay, để Nozawa nhanh chóng hoàn thành thủ tục, lúc nhìn cậu đi vào cổng an ninh, chính là lúc cáo biệt.
Trong lòng Nozawa có chút không nỡ cùng cảm kích, cậu không khỏi đặt hành lí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/2671431/chuong-2032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.