Vừa vào nhà, Ngôn Tiểu Nặc liền cởi bỏ bộ trang phục trên người cô xuống, để cô ấy mặc một bộ trang phục trên tỷ vào bếp không biết ngày mai sẽ bị sét đánh.
Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ vội vàng của cô, trong lòng cảm giác ấp áp lướt qua: “Tối nay em cũng chưa ăn gì à?”
“Vâng, vẫn chưa, chỉ uống một chút nước hoa quả.” Ngôn Tiểu Nặc nói “Bữa tiệc chỉ có một chút hoa quả điểm tâm, em vẫn thích về nhà ăn hơn.”
Mặc Tây Quyết nhìn cô, nheo nheo lông mày, trong ánh mắt đen ấy có nét vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh ấy nhìn đến nỗi mặt đỏ lên, ậm ậm, ừ ừ nói: “Em, em đi nấu ăn đây.”
Nhìn cô dáng vẻ hấp tấp, khoé miệng của Mặc Tây Quyết không làm chủ được bật lên cười, anh đặt chiếc máy tính và quyển sổ ghi chép lên trên bàn ở phòng khách, xử lý một số công việc.
Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc rất tốt, cô ở trong bếp làm mấy món ăn, còn nấu thêm bát mì rồi gọi Mặc Tây Quyết ra dùng cơm.
Mặc Tây Quyết gấp máy tính lại, đi tới thấy trên bàn bày đầy những thức ăn, tâm trạng vui không gì bằng, ngồi xuống rồi cầm đôi đũa lên.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi đối diện anh ăn mì từng miếng nhỏ một, đôi mắt dịu dàng, kèm theo nụ cười nhẹ nhàng.
Mặc Tây Quyết vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy cô, dưới ánh đèn vàng trong căn phòng ăn, đôi hàng mi ướt lệ động lòng của cô, trên gương mặt nhỏ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/1920956/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.