Mặc Lăng Thiên lạnh lùng để lại một câu, đưa vệ sĩ và dàn xe đi mất.
Mặc Tây Thần đưa một lọ thuốc cho Mặc Tây Quyết, không nói gì, chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt xâu xa rồi rời khỏi.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cơ thể mềm nhũn, mồ hôi lạnh nhê nhại chảy ra ngoài.
“Mặc Tây Quyết, anh đau không?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé sờ lên má trái bị sưng của anh, hàng lông mày lá liễu nhíu lại.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đau.”
“Chúng ta về khách sạn đi, anh trai anh đã đưa thuốc, em sẽ giúp anh bôi”
Ngữ khí của Ngôn Tiểu Nặc nói với anh vô cùng dịu dàng.
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, “Được ”
Lọ thuốc được làm bằng ngọc, mở nắp lọ ra, bên trong còn có một cái thìa bằng ngọc, phần đầu được làm thành hình dạng dẹt, thiết kế vô cùng cẩn thận.
Một mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa, hương thơm mát lạnh.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng giúp Mặc Tây Quyết bôi thuốc, chỗ được bôi thuốc, đã bớt sưng rất nhiều, vết hằn ngón tay màu đỏ ấy cũng đã biến mất.
“Thuốc này thật lợi hại”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc thốt lên, ngón tay cái vuốt lên thân lọ, cô phát hiện khi ánh sáng chiếu vào, chiếc lọ làm bằng ngọc hiện ra chữ được khắc lên, “Trình?”
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết lóe sáng, “Gì cơ?”
“Trên chiếc lọ này được khắc một chữ “Trình”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, “Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/1921377/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.