Ở cửa vang lên giọng nói cung kính của người làm. Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn, Mặc Tây Quyết đang tiến vào.
Tâm trạng của anh rất tốt, không có chút gì là mệt mỏi. Nhưng mà trên người vẫn toát ra sự lạnh lẽo.
Cô bất giác bước lên phía trước cởi áo ngoài giúp anh, sau đó xoay người đi rót trà.
Ai mà ngờ được anh lại ôm lấy cô, sau đó cô nghe thấy âm thanh mấy người giúp việc bước ra ngoài.
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng, thấp giọng hỏi: “Làm Sao vậy?”
“Để anh ôm em một chút” Giọng nói trầm thấp của Mặc Tây Quyết truyền đến: “Một ngày rồi không được gặp em”
Ở phía sau lưng truyền đến độ ấm của anh, đốt cháy trái tim cô.
“Mặc Tây Quyết, em đi rót trà cho anh.” Ôm một lúc, Ngôn Tiểu Nặc nói.
Mặc Tây Quyết lúc này mới không nỡ buông cô ra ngồi
lên ghế sô pha. Nhận lấy tách hồng trà mà Ngôn Tiểu Nặc đưa tới uống một ngụm, sau đó anh mới từ từ liếc mắt nhìn phòng khách.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi anh: “Làm sao vậy? Anh nhìn cái gì thế?”
“Xem bọn họ quét dọn như thế nào?” Mặc Tây Quyết thẳng thừng nói.
Nghĩ tới giáng sinh là một ngày lễ vô cùng quan trọng đối với Mặc Tây Quyết, do đó anh quan tâm tới nó cũng là điều bình thường, cho nên Ngôn Tiểu Nặc cũng không hỏi gì nhiều.
Còn cô chạy đi chạy lại một ngày cho nên bây giờ cảm thấy mệt rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/1921395/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.