“Mặc Tây Quyết, anh mau dậy nhìn xem kìa, pháo hoa đẹp lắm, em rất thích” Ngôn Tiếu Nặc khóc lóc: “Anh hãy tỉnh lại xem đi mà”
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng và yên tĩnh.
Ngôn Tiểu Nặc không biết mình ngủ từ lúc nào, cô chỉ nhớ mình đã ngồi cạnh giường trông Mặc Tây Quyết suốt đêm qua, mãi đến khi mắt không mở nổi nữa mới ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy liền muốn đi rửa mặt một chút, nhưng nửa người cô tê cứng, cổ lắm mới chuyển động được tay chân bước vào phòng tắm.
Đôi mắt của người trong gương đỏ ngầu, dáng vẻ tiều tụy. Cô chỉ rửa mặt đánh rằng rồi lại ra ngoài trông Mặc Tây Quyết.
Tình hình không có tiến triển gì cả, cô vẫn không thể làm gì.
Quản gia Duy Đức dân bác sĩ đến, thấy cô còn ở đây bèn nhẹ nhàng nói: “Cô Ngôn, cô nghỉ ngơi trước đi, bác sĩ phải kiểm tra cho cậu chủ”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lập tức ngoan ngoãn nhường chỗ.
Quản gia Duy Đức mang bữa sáng đến cho Ngôn Tiểu Nặc: “Cô ăn chút đi.”
“Tôi…” Ngôn Tiểu Nặc mong đợi nhìn vào bên trong cánh cửa: “Tôi nuốt không trôi.”
“Cô Ngôn, cô cứ ăn một chút đi.” Quản gia Duy Đức trông rất sốt ruột: “Ăn xong rồi thì mời cô rời đi”
“Vì sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Hôm nay tôi không đi học.”
“Không phải thế” Quản gia Duy Đức không muốn giải thích: “Lúc này xin cô đừng cố chấp.”
Ngôn Tiểu Nặc còn muốn nói thêm gì đó nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/1921399/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.