Chương 295
Những đợt sóng biển xanh biếc cuộn nhẹ, vỗ liên hồi vào bãi cát. Cách đó không xa, bọn trẻ đang chơi đắp cát, thỉnh thoảng lại cười ầm lên.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đang ở đây, hoặc trò chuyện, hoặc ngắm cảnh biển.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng dựa vào rạn đá bên cạnh, vì nước biển rút đi nên thỉnh thoảng có những con cua nhỏ đi ngang qua, trông cực kỳ thú vị.
Gió biển đặc biệt dịu dàng, như một tấm lụa mỏng lướt qua làn da của cô.
Mặc Tây Quyết bước tới ngồi sau lưng cô, đôi chân dài tạo thành tư thế bao quanh, Ngôn Tiểu Nặc thuận thế dựa vào khuỷu tay của anh.
Tay anh đặt lên vai cô, cả hai không nói gì cả, chỉ yên lặng hưởng thụ giây phút tốt đẹp này.
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi cô: “Em thích nơi này à?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nở nụ cười dịu dàng trên môi, chậm rãi đáp: “Thích, nhưng em thích ở bên anh như thế này hơn.
Mặc Tây Quyết quấn lấy một lọn tóc của cô, cảm giác mát mẻ truyền đến từ đầu ngón tay cực kỳ thoải mái. Anh nghịch tóc cô, giọng trầm mà dịu dàng: “Buổi tối còn có trò vui.”
Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy, đôi mắt to đầy mong chờ và tò mò: “Buổi tối sao?”
Mặc Tây Quyết vẫn nghịch lọn tóc của cô, trong đôi mắt đen của anh là sự dịu dàng khó có thể diễn tả thành lời, khiến anh trông giống như một vị thần. Anh nói: “Ừm, chỉ buổi tối mới có cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/1921618/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.