Chương 361
Những người đó thấy Ngôn Tiểu Nặc dẫn A Thừa đến thì lập tức đứng dậy chào A Thừa: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta bắt đầu thôi”
Ngôn Tiểu Nặc rõ ràng nhận thấy được A Thừa trốn ra sau lưng cô.
Cô ôm A Thừa vào lòng rồi hỏi những người đó: “Các anh muốn làm gì?”
“Dạy ngôn ngữ cho cậu chủ nhỏ.” Họ đồng thanh trả lời nhưng lại dùng ngôn ngữ khác nhau.
Nhiều thứ tiếng khác nhau được nói cùng một lúc tạo cho người ta cảm giác kỳ dị thấu não, Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Các anh dạy cậu bé bằng cách nào?”
Các giáo viên lấy sách giáo khoa ra và bắt đầu đọc to bài văn bằng ngôn ngữ của họ.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, A Thừa đã ôm đầu ngồi xổm xuống.
Dáng hình nhỏ nhắn ấy khiến Ngôn Tiểu Nặc cực kỳ đau lòng.
Cô lại gần ôm A Thừa vào lòng rồi hỏi: “Trước giờ cháu luôn học ngôn ngữ theo cách này sao?”
A Thừa gật đầu, nước mắt đã ướt đẫm trên hàng mi dài và dày của cậu bé.
Mà những người giáo viên đó không hề để ý cảm nhận của A Thừa, như thế chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ dạy học, giọng đọc bài văn càng to hơn.
A Thừa run rẩy dữ dội hơn.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được nữa bèn quát lớn: “Đủ rồi! Dừng lại!”
Các giáo viên vẫn như không nghe thấy mà tiếp tục đọc văn.
Ngôn Tiểu Nặc giật lấy sách trong tay các giáo viên rồi ném hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/1921742/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.