Trong bãi đậu xe của quán rượu.
Đôi tay trắng nõn của Diệp Lan nắm chặt tay lái, trong đầu quanh quẩn chuyện vừa rồi, giọng người đàn ông kia trầm thấp, hùng hậu nhưng lại ác liệt.
… Ai cũng có không gian cho riêng mình, kể cả anh và em.
… Anh hi vọng em có thể biết, cho dù kết hôn cũng không giống như con cá bằng thủy tinh, có thể thấy rõ mọi thứ trên người nhau. Anh sẽ không tìm những gì em giấu, em cũng phải vậy, cũng phải nhớ kỹ, sau này không nên lộn xộn.
Là lộn xộn sao?
Không, cô một chút cũng không cảm thấy mình lộn xộn! Cô sắp trở thành vợ anh ấy, tại sao ngay cả cầm điện thoại một chút cũng lại biến thành… lộn xộn?
Buồn cười, Bạch Lộ có cái gì mà anh ấy nhớ không quên?
Cô vẫn luôn cho là, mình cố gắng lâu như vậy, kể cả lòng anh làm bằng sắt chắc cũng bị cô làm tan chảy mấy phần, nhưng là một cuộc gọi của Bạch Lộ lại giống như gặp băng đá, lại lần nữa đóng băng lại, không chỉ là lòng Lương Phi Phàm, còn có… cô.
Tay Diệp Lan run run, cho xe chạy, âm nhạc lúc đó cũng truyền tới một giọng nữ khàn khàn, đang hat: “Hận mình coi trong quá mức anh ấy… Em quá mức yêu anh, yêu đến tim em sẽ đau, em quá mức hận anh, hận anh không bằng hận mình mềm yếu, em quá mức yêu anh, chưa bao giờ qua bi ai, quá mức yêu anh quên mình không cần lý do…”
Cả người cô cũng căng thẳng lên.
Cô cũng là công chúa kiêu ngạo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-gianh-vo-yeu/2534747/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.