Chương 1017
Tiếng lòng của Đào Hương Ví như trỗi dậy, cổ họng có chút nghẹn: “Không phải ba không tỉnh lại nữa, mà chỉ là cần ngủ một giấc dài, rất lâu. Đến một ngày nào đó, ba ngủ đủ rồi sẽ tỉnh l “Vậy rốt cuộc đến khi nào thì ba mới ngủ đủ?” Đào Vân Nhi buồn và lo lắng.
“Mẹ… cũng không biết” Đào Hương Vĩ quả thực không làm sao trả lời được câu hỏi này.
Cô hồi nào không muốn Nguyễn Cao Cường có thể sớm tỉnh lại; hoặc nghĩ là bản thân chỉ là đang năm mơ, và anh ấy không có biến thành người thực vật.
Một lúc sau, cô với con gái: “Chúng ta có thế trò chuyện với ba mỗi ngày, con cũng có thể bảo ba sớm tỉnh lại. Nếu ba nghe thấy, có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại”
“Có thật không? Vậy mỗi ngày con đều gọi ba tỉnh lại, nếu gọi rất nhiều rất nhiều lần” Vân Nhi lau nước mắt trên khóe mắt nói.
“Ừ, chúng ta cùng nhau cố gắng” Đào Hương Vi nhìn người đàn ông hôn mê bất tỉnh, trong lòng không có kiên cường so với vẻ bề ngoài.
Chỉ là ở trước mặt con gái, cô buộc lòng phải che đi mọi yếu đuối.
“Em thật muốn trông nom anh ta như vậy sao?” Hoàng Công Thành cũng nhận được tin Nguyễn Cao Cường trở thành người thực vật. Mới đầu anh có chút vui mừng, nhưng biết được Đào Hương Vi muốn chăm sóc cho anh ta, trong lòng không khỏi xót xa.
“Nếu không em còn có thể làm gì?” Đào Hương Vi thờ ơ hỏi ngược lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-la-cha-cua-con-toi/1884820/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.