“Tiếng gì vậy?”
Ôn Khanh Mộ cảnh giác nhìn xung quanh.
Tô Lạc Ly lúc này rõ ràng càng thêm lúng túng.
Ôn Khánh Mộ `. lại nhì Tô Lạc từ 9 “Tô Lạc Ly, hình như âm thanh phát ra từ người cô.”
Tô Lạc Ly nhếch mép cười: “Tôi đói, bụng kêu mà thôi”
“À..” Ôn Khanh Mộ à một tiếng, mang theo ẩn ý sâu xa.
“À gì mà à, chưa nghe thấy tiếng bụng kêu bao giờ à?” Tô Lạc Ly lầm bầm một câu.
Vua sói trắng liền ngoạm một bên đùi lợn rừng đi tới, đặt trước mặt Ôn Khanh Mộ, hai con thú một to một nhỏ.
không ăn hết con lợn rừng, mà còn để lại cho họ một bên đùi.
“Wow, chúng ta có thể nướng đùi ăn!” Tô Lạc Ly vuốt lông vua sói trắng: “Cảm ơn mày nha”
Chuyện làm đồ ăn, quả thật Ôn Khanh Mộ không giỏi, Tô Lạc Ly phải ở một bên chỉ huy.
Lúc này, vua sói trắng nằm bò cạnh chân Tô Lạc Ly.
“Ngoan quá, lần đầu tiên tôi thấy con sói ngoan thế nà Tô Lạc Ly vừa vuốt dọc bộ lông nó vừa nói.
Ôn Khanh Mộ nhìn vua sói trắng: “Nó thích cô”
“Hả? Thật sao? Sao anh biết?”
Tô Lạc Ly còn cho rằng con sói này luôn như vậy, vốn dĩ nó ngoan như này, là vì chủ của nó ở đây.
Ôn Khanh Mộ không thèm để ý, kể từ khi lần đầu vua sói trắng gặp Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ đã nhận thấy, vua sói trắng rất thích cô, từ trong ánh mắt của nó có thể thấy được.
Trong lòng Ôn Khanh Mộ thịch một tiếng, lẽ nào là vì máu của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-that-tre-con/2140933/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.