Chương 951
Anh xoa đầu cô, dịu dàng an ủi, nói răng mình không đau.
Hứa Trúc Linh biết lời này của anh là nói dối.
Đầu là máu thịt, đều có cảm giác đau đớn, sao mà anh lại không cảm thấy đau được chứ?
Sắc đêm dần tối hơn…
Cố Thành Trung mặc áo ngủ nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của cô.
Ngón tay của cô run nhẹ, cô muốn vén quần áo của anh lên để nhìn vết thương nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Xấu lắm, vẫn còn chưa bong hết vảy. Đợi một thời gian nữa rồi em hãng xem, có được không?” Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế, đã đến lúc này rồi nhưng anh vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô, sợ vết thương của mình sẽ làm cho cô bị sợ.
Bàn tay nhỏ bé của cô năm thật chặt, móng tay ghim vào trong da thịt, cảm giác rất đau.
Cô cắn cánh môi như cánh hoa của mình, bả vai run rẩy, nước mắt không tiếng động gì mà cứ thế vô thức chảy ra.
Cố Thành Trung ôm cô vào lòng thật chặt, nói: “Này, em khóc gì vậy? Không phải anh không có chuyện gì hay sao?”
“Vì sao anh không nói cho em biết hả?”
“Em mới sinh con xong, cơ thể còn rất yếu, cần gì phải phí sức để ý đến vết thương nhỏ này của anh là gì chứ?”
“Vết thương nhỏ ư? Vết thương dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2102291/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.