"Đi thôi đi thôi, cái tên không tim không phổi này!"
Diệu Miêu vẫy tay, xoay người rời đi.
Phó Thanh Viên nhìn bóng lưng của cô, cậu ta không nhịn được nữa mà bật cười.
Cậu ta cũng muốn chứng minh rằng mình có năng lực, có thể bảo vệ cô ấy.
Hai giờ sau đó, cậu ta chạy tới khu vực thành đông,
Cố Thành Trung giao cấp dưới cho cậu ta, bảo cậu ta phải làm cẩn thận, không được để cho đám Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử phát hiện ra.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chưa quen với Đà Nẵng cho lắm, Đà Nẵng rộng lớn, nếu muốn tìm một người đang lẩn trốn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cậu ta bắt đầu tìm kiếm ở các khách sạn nhỏ và không chính thống trước, Nhật Kinh Lê Sa là con cháu nhà quyền quý, nếu không phải bị ép thì chắc chắn sẽ không đi đến những nơi này đâu.
Khả năng lớn nhất là bị người ta bắt cóc hoặc đang ở trong khách sạn.
Ngày đầu tiên cậu ta đã đi điều tra rất nhiều nhưng vẫn không có manh mối nào.
Ngày hôm sau, có người đến báo lại là ở trong khu dân cư có một người đàn ông đưa một cô gái vô cùng xinh đẹp về nhà mình, hàng xóm còn đang nói ra nói vào.
Phó Thanh Viên nhìn thấy hy vọng, cậu ta lập tức chạy qua đó.
Sau khi điều tra thì cô gái đó đúng thật là Nhật Kinh Lê Sa.
Cô ta vội vàng chạy trốn, không kịp đổi tiền, đến Đà Nẵng rồi nhưng trên người chẳng có đồng nào cả.
Cô ta cũng không dám tìm công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2102964/chuong-1465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.