Hứa Trúc Linh thấy dáng vẻ đoan chính này của cô ta, quả thực là giống như một cô chủ nhà giàu được dạy dỗ cẩn thận.
Nhưng cô lại càng thích dáng vẻ không câu nệ vừa rồi của cô ta.
Cô học dáng vẻ của Nhật Lê Kinh Sa, vỗ vỗ cái bụng ăn quá no, không để ý hình tượng duỗi dài lưng mỏi.
"Chỗ này không có người của hội Nhật Kinh, tôi cũng sẽ không đến chỗ đó nói hươu nói vượn, cho dù cô ở chỗ này có ợ hơi đánh rắm, tôi cũng sẽ không cười nói cô."
"Nấc..."
Cô vừa mới nói xong, đột nhiên khống chế không nổi nấc lên một cái.
Hai người đều sửng sốt một chút, cuối cùng là Nhật Kinh Lê Sa kịp phản ứng trước, nhịn không được bật cười.
"Cô...!Cô đừng cười...!Nấc..."
Cô lại nấc một cái, xong là do ăn nhiều.
Nhật Kinh Lê Sa nhìn thấy cô không dừng được, cười lại càng vui vẻ hơn, cuối cùng thì có chút đau bụng.
Cô ta vừa cười vừa rót cho cô cốc nước, vỗ vỗ phía sau lưng cô, một lúc lâu sau Hứa Trúc Linh mới dừng lại được.
“Phù…”
Cô thở dài một hơi: "Vẫn còn may là không ở bên ngoài, nếu mà ở trong mấy bữa tiệc, chắc chắn tôi sẽ bị chê cười chết."
"Đúng đúng đúng, vừa nãy tôi cũng nghĩ như vậy!"
Đối với những chuyện như thế này, Nhật Kinh Lê Sa hiểu rất rõ.
Người trong tộc vì thể hiện tất cả mọi người đều hòa thuận, mỗi ngày nhất định phải dùng chung cơm trưa với nhau.
Bố, trưởng lão, chị gái...
Mà cô ta là nhỏ nhất, trước mặt những người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2102968/chuong-1468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.