Chương 1947
“Tôi rất tiếc cho hai cô con gái của mình, nhưng bà không có lỗi. Bà đã cố gắng hết sức. Điều duy nhất bà cố gắng nhưng không làm được là không yêu tôi. Minh Lan, tôi hiểu bà. Nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn như cũ, tôi vẫn là người hiểu bà rõ nhất. Thậm chí tôi còn hiểu bà hơn chính bản thân bà.”
Ông ta tự tin nói, âm thanh hỗn loạn, trên mặt đất có tiếng động.
“Không phải như vậy, đừng nói nhảm!”
Những gì ông ta nói lập tức đâm vào bí mật sâu kín nhất trong lòng bà ấy, khiến bà ấy thẹn quá hóa giận.
Bà ất lấy ra một khẩu súng lục và chĩa vào đầu ông ta.
“Đi ra ngoài, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn đến bộ mặt đáng giận của ông. Nếu ông tiếp tục bước về phía trước, tôi sẽ thật sự giết ông, thay trời hành đạo.”
Nhật Kinh Xuyên Hi nghe vậy, khóe miệng gợi lên nụ cười tuyệt vọng.
Không biết là cười bà ấy, hay đang cười chính mình.
Ông ta cũng không nghe theo, mà đi nhanh hướng phía trước.
Súng lục của bà ấy đã lên đạn, ngón tay đặt lên trên cò súng. Nhưng bà ấy lại không đủ can đảm để bóp cò.
Cuối cùng, bà ấy mắt lại, bất ngờ bắt hai phát đạn. Nhưng chúng đi trật hướng, bắn xuống mặt đất.
Hai lỗ được đục trên nên gạch.
“Tôi nó rồi. Bà yêu tôi, bà cũng hận tôi, mong chờ tôi chết nhưng lại không thể tự tay giết tôi.”
“Ngày qua ngày, bà đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2103734/chuong-1947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.