Chương 3107
Oái, chân tôi sắp gấy rồi. Tốt nhất là cô hãy đưa tôi đến bệnh viện, nếu tôi có bất trắc gì thì cô phải chịu trách nhiệm.
Hay là cô đưa cho cho tôi sáu trăm triệu nếu không thì tôi cứ nằm ở đây không đi đâu hết.”
“Xe của cháu có máy ghi âm, nếu bà cứ như vậy cháu sẽ báo cảnh sát.”
“Cô không có, tôi đã xem qua rồi.”
“Bên kia cũng có camera.”
“Camera đó mấy hôm trước đã hỏng rồi.”
Chủ xe nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười, cảm thấy đối phương đã sớm có chủ đích, chuẩn bị kế hoạch chu toàn rồi mới đến ăn vạ.
Thời nay, bà cụ chẳng những biết xe hiệu mà còn biết nhìn camera.
Cô ấy cắn chặt răng, nếu đến bệnh viện, người lớn tuổi như vậy sao không có bệnh gì cho được? Đến lúc đó cô ấy phải chỉ trả toàn bộ chỉ phí, e là một khoản tiền không nhỏ.
Hay là mình cứ đưa sáu trăm triệu, tự giải quyết cho nhanh, xem như là của đi thay người.
Đúng lúc cô ấy chuẩn bị lấy tiền ra thì bất ngờ có một giọng nói mềm mại vang lên: “Đứng yên, từng hành động của hai người tôi đều quay lại rồi. Chị gái này, chị đừng chịu thiệt nữa, đối phương chắc chắn đó là con cáo già, nhìn thấy chị lái chiếc xe ngon nên mở miệng đòi sáu trăm triệu. Ai cũng nỗ lực kiếm ra tiền, chỉ có tiền của bọn họ là gió bay đến.”
“Cô bé kia, đây không phải chuyện của cô, cô đừng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2105637/chuong-3107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.