Trước khi tới phòng ăn, Trương Tú Anh nhận được điện thoại của Lăng Quốc Thiên hỏi chuyện trong ngày của cô.
Hai người nói qua nói lại mấy câu đa số là nói chuyện thời tiết, chuyện ăn uống, anh nhắc cô giữ sức khỏe, tự chăm lo cho bản thân mình.
Nếu Thịnh Thiên Vũ có chăm sóc có một chút thì cũng không sao, anh không ghen.
Trương Tú Anh hơi ngạc nhiên khi anh nhắc tới Thịnh Thiên Vĩ, còn không có vẻ gì là ghen tuông khiến cô thoáng có ý nghĩ anh chẳng thèm ghen.
Không khí bỗng chùng xuống, anh không nói gì cô cũng không nói gì, hai người rơi vào một khoảng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ của đối phương qua điện thoại.
“Anh nhớ em!” không biết qua bao nhiêu lâu, khi cô sắp bước vào phòng ăn, giọng nói trầm thấp của anh dịu dàng như tơ của anh vang lên.
Lòng cô như có dòng suối mát lành tràn ra làm dịu mát cả ngày nắng nóng của sa mạc.
Cô còn chưa kịp đáp lời thì anh đã cúp máy.
Trương Tú Anh ngẩn ngơ bước vào bàn ăn.
Cô suýt đụng vào cạnh bàn cho tới khi cảm nhận được mình vừa đụng vào một bàn tay bọc ngay cạnh góc vuông của chiếc bàn ăn.
Trương Tú Anh hoàn hồn phát hiện ra vừa rồi, Thịnh Thiên Vĩ đã lấy tay chắn cho cô một cú va chạm với cạnh bàn.
“Cảm ơn” Trương Tú Anh lí nhí cảm ơn anh ta rồi ngồi vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-cam-sung-vo/2233259/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.