Hạ gia.
Thấy Tuyết Lạc chỉ được một người quản gia đưa về, gương mặt Ôn Mỹ Quyên liền trở nên ảm đạm. Với những món đồ thủ công mỹ nghệ và thuốc bổ có giá không hề rẻ kia, bà lại làm như không thấy. Dẫu sao thì Hạ gia cũng có thể được coi là gia tộc giàu có ở Thân Thành này.
“Hạ phu nhân, Đại thiếu gia nhà chúng tôi có nhiều bất tiện, đặc biệt dặn dò tôi mang tới chút quà mọn, mong Hạ gia có thể vui vẻ nhận."
Lúc quản gia Mạc chìa ra từ chi phiếu mười triệu, Ôn Mỹ Quyên nhất thời trở nên hồi hộp.
“Ai nha, thật ngại quá! Làm phiền quản gia Mạc rồi. Phong gia đúng là Phong gia, ra tay bao giờ cũng đầy khí khái!” Nhận từ chi phiếu xong, thái độ của Ôn Mỹ Quyên với Lâm Tuyết Lạc bỗng trở nên thân thiện hơn nhiều. “Tuyết Lạc, trở về nhớ thay mợ cảm ơn Lập Hân nhé.”
Tuyết Lạc mím chặt môi, có chút lúng túng, nhưng trên hết, cô còn cảm thấy chạnh lòng. Có lẽ người đàn ông kia nói đúng: Hạ gia đâu có quan tâm có người của Phong gia xuất hiện hay không, chỉ cần có tiền là được!
“Phu nhân, vậy trước bày giờ tối tôi sẽ tới đón người về." Quản gia Mạc cung kính nói.
“Không, ông không cần tới đâu. Tôi có thể tự về." Tuyết Lạc vội vàng đáp.
“Như vậy sao được. Người là phu nhân cao quý của Phong gia kia mà. Cứ để tôi tới đón người đi.” Quản gia Mạc nhẹ nhàng nói.
Một câu phu nhân cao quý của Phong gia quả thực đã khẳng định thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-cao-lanh-biet-yeu/1139262/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.