Trần Tử Huyên ngồi trong góc đại sảnh nhà họ Đường chán nản nhìn xung quanh, cô thấy Nguyễn Chi Vũ và hai người đàn ông kia như đang gấp gáp làm gì đó.
"Chúng ta về khách sạn trước đi." Sau một lúc, Nguyễn Chi Vũ đi về phía cô rồi nhanh chóng nói.
"Sao vậy, buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà."
Cô lười biếng ngồi đó, đảo mắt, có chút tâm sự nói: “Em muốn đợi..."
"Trần Tử Huyên còn muốn đợi ai à?"
Lê Hướng Bắc tức giận trừng mắt nhìn cô: “Con trai của Hạo Nhiên không thấy đâu, chúng tôi phải đi tìm cậu nhóc đó, không ai có thể ở đây với cô đâu."
Vừa rồi người giúp việc đã chạy tới quán cà phê tìm cậu bé nhưng lại không thấy, Lê Hướng Bắc tự dựng nên những vụ bắt cóc trẻ em trong đầu sau đó tự khẩn trương lo lắng.
Trần Tử Huyên mới đầu rất ngạc nhiên, dù sao thì chuyện đứa nhỏ mất tích cũng là chuyện lớn, nhưng: “Không cần mọi người ở cùng tôi, tôi ngồi yên ở đây, mọi người cứ đi đi.” Nói xong thì đẩy cánh tay của Nguyễn Chi Vũ, ý bảo anh mau đi đi.
Nguyễn Chi Vũ khẽ cau mày, như đang suy nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào.
Bùi Hạo Nhiên bình tĩnh hơn, nhìn chấm đỏ trên màn hình điện thoại di động: “Nó chạy đến công viên giải trí..." Con trai anh ta có thói quen trốn ở chỗ đông người mỗi khi có tâm trạng xấu.
Bùi Hạo Nhiên cất điện thoại, sải bước về phía cổng, thuận tiện nói một câu.
"Tiểu Ức chỉ đang cáu kỉnh thôi, bây giờ tôi đến đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-cao-lanh-sung-vo-len-troi/2320090/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.