Lục Tư Thần đỡ lấy cái trán.
Anh như thể nhịn được nữa: “Tôi từ lúc nào nói muốn đối tốt với cô?”
Cố Manh Manh im lặng, hai bên quai hàm phồng lên.
Cô cúi thấp đầu, nhàm chán dùng chân cọ xát mặt đất.
Lúc này, Lục Tư Thần bỗng nhiên lại từ trên ghế sô pha đứng lên.
Cố Manh Manh ngắn đầu lên.
Lục Tư Thần liếc nhìn cô, cười nhạt: “Cô rốt cuộc là thực sự ngốc, hay là ngụy trang, hả?”
Cố Manh Manh không nói gì.
Cô liền nhìn anh, đôi mắt xanh triệt như một dòng suối xanh.
Lục Tư Thần âm thầm nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Cố Manh Manh muốn gọi anh, thế nhưng nghĩ lại, cô vừa chưa phát ra tiếng, nhưng quản gia đuỏi theo, vội vội vàng vàng đi theo người đàn ông bên cạnh giải thích, Lục Tư Thần không nói chuyện, sắc mặt lạnh như băng, không hề tăng.
Mà bên kia, Cố Manh Manh lại lần nữa ngồi trên ghế sô pha, như một người chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem TV.
Trong nháy mắt, rất nhanh thì đến thứ sáu.
Buổi sáng hôm nay sau khi rời khỏi giường, Có Manh Manh đi xuống lầu, vừa chào buổi sáng quản gia, vừa đi xuống phòng ăn.
Quản gia đi theo phía sau cô, vừa cười vừa nói: “Tiểu phu nhân, hôm nay cô thức dậy sớm quá.”
“Phải không?”
Có Manh Manh nở nụ cười.
Giọng nói thanh thoát: “Tối hôm tôi ngủ sớm, cho nên dậy sớm á!”
Lúc đang nói chuyện, cô đi vào trong phòng ăn, kéo ghế của mình ngồi xuống.
Quản gia đứng ở bên cạnh, nói: “Bữa sáng hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/2501127/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.