Cô giáo Sở vẻ mặt không thuận theo nhưng vẫn đưa tay ra bắt lấy tay của Hạ Vy Vy, nụ cười chẳng mấy tiếp nhận: "Không sao, Thần Thần rất ngoan."
Sau khi nắm xong thì ả phát hiện bàn tay của cô cực kì mềm mại và trắng
nõn, như da của em bé.. rõ ràng nghe nói cô có gia thế không tốt hay đi
làm ở bên ngoài, nhưng bây giờ sờ vào tay lại chẳng có vết chai nào là
sao? Thật sự khó hiểu ở cái vấn đề này...
Lẽ nào sau khi lấy được anh chồng mà cô hay ao ước, được cưng chiều
còn chăm sóc tất cả cho cô? Đúng là đôi lúc Lăng Ngạo Thiên cũng thường
xuyên bôi kem lên bàn tay cho cô, anh một mực chiều chuộng từng li từng
tí. Việc nặng việc nhẹ đều không cho cô đụng đến, vốn là cũng cho rằng
cũng không nên đụng đến bếp. Vì nó có những vật nhọn với bén như dao kéo đi!
Do Hạ Vy Vy cảm thấy như thế là hơi quá, ít nhiều cô cũng nên vào bếp nấu cho anh với con trai mới đúng chứ.
Tống Thành đi đến gần cô, giọng nói hơi ấp úng, cô quay đầu hỏi:
"Hình như tôi rất đáng sợ à, anh có thể nào uốn lưỡi trước đi rồi hãy
nói không?" Xem xem.. xem cái giọng chanh chua đang bực bội ở trong lòng của cô kìa, làm sao anh có thể không nói lắp bắp cho được. Cái kiểu nói độc miệng này lẽ nào là học từ Lăng tổng!
Lăng Thần cười cười ngoan ngoãn: "Mommy đừng giận, chú ấy không cố ý
đâu cơ!" Hẳn là nên giận daddy đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-daddy-cung-chieu-vo-yeu-vo-han/1762876/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.