Lam Thiên Hạo đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Sơ Niệm, chuyện này đừng trách ba mẹ, bọn họ chỉ là muốn bảo vệ em thôi.”
“Em biết… Em không trách họ cũng không trách bắt kỳ ai cả.” Lam Sơ Niệm rưng rưng nước mắt, bởi vì trong lòng cô vẫn có một loại bi thương, tại sao cô lại bị bỏ rơi?
Lam Thiên Hạo cảm giác được tâm trạng bi thương của cô, anh cúi người lau đi nước mát: “Đừng khóc, em là Lam Sơ Niệm, là thành viên của Lam gia.”
Lam Sơ Niệm khụt khit mũi gật đầu: “Vâng! Em biết.”
Lam Thiên Hạo nghĩ, sau khi trở về có thể nói với ba mẹ chuyện này rồi.
Lam Sơ Niệm cắn cắn môi, nghĩ đến chuyện lúc nãy cô ngắng đầu lên nói: “Anh, chuyện lúc nãy em sẽ không để trong lòng đâu.”
“Tại sao?”
“Anh… Anh có thể không cần coi em như em gái… chúng ta… chúng ta không có quan hệ huyết thống mà đúng không?”
Lam Sơ Niệm có chút ngập ngừng, trong đầu xoay vòng không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Cũng không thể lớn mật nói bảo anh coi cô như một người phụ nữ!
“Đúng vậy, chúng ta quả thật không có quan hệ huyết thống, cho nên… em muốn anh coi em thành người gì?”
Lam Thiên Hạo muốn dẫn dắt để cô nói rõ ý nghĩ của bản thân.
Lam Sơ Niệm nuốt nước bọt, căng thẳng nói: “Em… Em không biết.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-daddy-khong-the-treu-tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi/2349034/chuong-1629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.