“Daddy, mami, con hái một bó hoa cho hai người.” Con nhóc hái mấy bông hoa dại đưa cho họ.
Hoắc Kỳ Ngang đưa tay nhận: “Cảm ơn Hiểu Hiểu.”
Kỷ An Tâm cũng nhận láy,nhìn con gái lại chạy đi chơi, cô nghĩ tới một việc, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: “Hoắc Hiểu Hiểu có dễ nghe không?”
Hoắc Kỳ Ngang ngắn ra, liền hiểu ý của cô, anh cười nhẹ nói: “Kỷ Hiểu Hiểu dễ nghe, anh không có ý kiến gì.”
Kỷ An Tâm nở nụ cười: “Cứ sửa tên đi, để con bé mang họ Hoắc, mang họ ba cũng là truyền thống mà.”
Nội tâm Hoắc Kỳ Ngang vô cùng kích động: “Em quyết định.”
“Ừm, chuyện này, anh bảo người ta làm là được.” Kỷ An Tâm quyết định để con gái cùng họ với anh.
Con bé chạy tới chạy lui, vui vẻ như con cún con, một khắc cũng không chịu yên tĩnh lại. Hoắc Kỳ Ngang chơi với con trên cỏ một lát lâu, tiếng cười khanh khách của con bé vang lên.
Thật là dễ thương trong trẻo.
Kỷ An Tâm cầm điện thoại, thi thoảng chụp hai ba con, lưu lại hồi ức đẹp trong khoảnh khắc.
Buỏi chiều, con cũng chơi mệt rồi, ngủ vô cùng ngon trong ngực Hoắc Kỳ Ngang, Kỷ An Tâm cũng hơi mệ, dựa vào người anh híp mắt ngủ.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang kiên định có thần, dịu dàng tản mạn.
Ở trong một tòa nhà lớn giữa trung tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-daddy-khong-the-treu-tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi/2349763/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.