Bao nhiêu năm nay, cháu không thể làm tròn trách nhiệm của người ba, cháu rất có lỗi. Từ nay, cháu sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc An Tâm và con gái.”
“Vốn dĩ tôi không định tha thứ cho gia đình cậu, nhưng bây giờ An Tâm đã lựa chọn tha thứ cho cậu, tôi không thể nói gì được nữa.” Mẹ Kỷ nói.
“Chúng tôi chỉ hy vọng rằng khi Hiểu Hiểu về bên nhà cậu, có thể nhận được sự chăm sóc và giáo dục tốt nhất, chúng tôi cũng mong rằng cậu sẽ không làm tổn thương An Tâm nữa.”
Ba Kỷ cũng lên tiếng.
Sự tự trách trong nội tâm Hoắc Kỳ Ngang không thể diễn đạt bằng lời được, anh thực sự xấu hỗ với gia đình họ và con của mình.
Trên đường về nhà, cô bé đi cùng xe với Hoắc Kỳ Ngang, tới đoạn đường rẽ, ba mẹ Kỷ nói vệ sĩ đưa họ về quê, họ muốn nghỉ ngơi một thời gian.
– Còn cô nhóc Kỷ Hiểu Hiểu thì theo Hoắc Kỳ Ngang về biệt thự, cô bé nhớ mẹ rồi.
Vừa bước xuống xe, cô bé đã chạy vào sảnh, hét lên: “Mami, Mami…”
Cô bé chạy vào sảnh, nhìn thấy Kỷ An Tâm, thế nhưng cô bé cũng nhìn thấy chân của Kỷ An Tâm bị bó bột trước, cô bélập tức trợn to mắt trong vài giây: “Mami, mẹ bị thương rồi.”
Kỷ An Tâm mỉm cười mở rộng vòng tay, cô bé nhanh chóng chạy vào trong vòng tay cô, đôi mắt to đỏ ửng:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-daddy-khong-the-treu-tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi/2349807/chuong-1319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.