Sáng hôm sau, tại một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Có một âm thanh nhỏ bé vang vọng trong ngôi nhà. Giọng hát uyển chuyển, nhẹ nhàng. Vâng, ko ai khác ngoài giọng của cô gái hôm qua vừa dạy đời anh. Chính là cô-Hoàng Ngọc Linh. Cô đứng trong căn bếp thô sơ vừa làm bánh vừa hát vu vơ. 30p sau, vuốt mồ hôi trên trán. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Xong! Bây giờ chỉ cần gửi cho trại mồ côi là đc.
Cô cầm chỗ bánh thơm ngon vừa nướng xong,đeo kính và khẩu trang vào. Gửi đi cho trại mồ côi. Sau đó thì về nhà, cầm tập hồ sơ đi xin việc.
------ Tại đại tập đoàn BT ------
Phòng họp hội đồng phát ra một cái khói đen mù mịt. Anh cầm tập tài liệu ném thẳng ra bàn:
- Các người giải thích cho tôi, chuyện này là sao? Phòng nhân sự các người làm việc như thế đấy à?
Một cô nhân viện phòng nhân sự lên tiếng:
- Dạ... thưa chủ tịch,....
Anh hét lên:
- Im miệng! Trừ mỗi người nửa tháng lương cho tôi! Tan họp!
Anh bước thẳng ra ngoài, không để ý những người bên trong. Bước vào phòng làm việc, anh xoa xao thái dương. Ngồi tĩnh lặng nhìn lên bầu trời. Bỗng thư kí đi vào:
- Dạ thưa chủ tịch, thật ra chuyện ở phòng nhân sự....
Anh nhíu mày:
- Hử?
Cô thư kí kia rụt rè:
- Chuyện đó thật ra là do tôi phụ trách ạ!
- Được, vậy thì đơn giản thôi. Không trừ lương của họ nữa, còn cô ngày mai cũng không cần đến công ty đâu.
- Dạ?
- Không nghe thấy tôi nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-anh-yeu-toi/384148/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.