Câu hỏi liên tiếp được đặt ra khiến đối phương ngạc nhiên chớp mắt.
Trong lúc đó cô ấy cũng cảm giác mình thật sự rất nhàm chán.
Chuyện giữa mình và anh ta cũng từ bao nhiêu năm trước rồi chứ, bây giờ anh ta cũng đã kết rồi, mình còn canh cánh chuyện vợ của anh ta chẳng phải rất buồn cười sao? Vợ của anh ta có đẹp hay không có quan hệ gì với cô ấy chứ?
Vừa nghĩ như thế, cô ấy lại ngượng ngùng nói: "Được rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, cô cứ xem như tôi chưa từng hỏi gì đi."
Đối phương lắc đầu: "Thật ra thì bác sĩ Phó bảo vệ cuộc sống riêng tư rất tốt, dù cho chúng tôi theo anh ấy nhiều năm vậy rồi nhưng đúng là không rõ chuyện về cuộc sống riêng của anh ấy, càng không biết hóa ra anh ấy đã kết hôn rồi."
Trì Vị Ương không nói gì nữa.
Chỉ là, vị trí ngực trái, lại vẫn mơ hồ đau âm ỉ như trước.
Anh ta, nhất định rất yêu vợ mình nhỉ…
…
Bên này.
Khi Phó Dật Trần tiến vào phòng của Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình đang bàn chuyện chính sự với Lãnh Phi.
Anh ta bước đến, hai người tạm thời ngừng cuộc nói chuyện.
Phó Dật Trần một mình ngồi xuống ghế sa lon, có chút thất thần khoát khoát tay: "Hai người cứ bàn chuyện của mình đi, không cần phải để ý đến tôi."
"Không phải cậu đã đi rồi sao?"
"… Chút nữa lại đi."
Bạch Dạ Kình không quan tâm đến anh ta nữa.
Dù sao khi nào anh ta đi, anh không hề để ý, chỉ tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-sieu-loi-hai/1649401/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.